Những cuộc chia tay không có ngày gặp lại của tuổi 18

Có một thời ta 18 tuổi với những ngày đầy nắng trong xanh và bầu trời rực rỡ, rong ruổi trên chiếc xe đạp cùng lũ bạn qua từng con đường, góc phố chỉ để đi ăn một ly kem hay một chén chè.

Nhung cuoc chia tay khong co ngay gap lai cua tuoi 18
Ảnh minh họa.

Có khi ta lại tụ tập cùng nhau hát ca,vui đùa cả buổi, rồi nói về những điều tươi đẹp đang đợi chờ phía trước, hay hăng say nói về những kỉ niệm vui đã qua.

Có một thời ta 18 tuổi, cùng chúng bạn và cô giáo vô tư, xôn xao, nhí nhảnh chụp những bức ảnh kỷ niệm một thời hoa mộng. Ta lăng xăng và xông xáo bàn luận làm kỉ yếu hay tổ chức lễ tri ân trưởng thành khi đến ngày tốt nghiệp .Nhưng khi tan lớp, ra về , lại một mình đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng cậu bạn cùng bàn đang dần khuất dưới góc sân trường nhạt màu nắng mà chẳng dám tiến tới nói chuyện, dù chỉ một lời chào vì cả ta và bạn đều ngại ngần chẳng dám . Đôi khi chỉ kịp thoáng qua nhau một lần, để rồi mãi mãi là một kỷ niệm đẹp của ngày ta mới lớn.

Có một thời ta 18 tuổi, khi những cánh phượng đỏ thẫm góc sân trường, ta chuyền tay nhau những dòng lưu bút viết vội với bao cảm xúc ngổn ngang của các cô cậu học trò cuối cấp về ngày chia tay, những kì thi, bao trăn trở, nghĩ suy về nghề nghiệp, cùng muôn vàn những định hướng cho những tháng năm phía trước. Mãi còn vương màu mực tím, cánh phượng hồng và cảm xúc tinh khôi cho những dòng kỉ niệm tận đáy lòng của bao người trước ngày sắp xa trường mãi mãi.

Có một thời ta 18 tuổi, luôn vô tư vẽ ra những chân trời rất hồng cho tương lai, mong chờ từng ngày cái khoảnh khắc được bước vào thiên đường đại học mà không hề biết rằng mình đã và đang được trải qua những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người, để sau này, nuối tiếc mãi không thôi.

Thời ấy, ta cứ tưởng rằng tốt nghiệp rồi, trưởng thành rồi thì bạn bè vẫn có thể mãi ở bên nhau như ngày nào còn chung lớp.Ta nào hiểu được khi thực sự trưởng thành rồi chỉ là rời xa nhau, rất khó hẹn ngày đoàn tụ, đã hứa sẽ gặp lại nhưng rồi chẳng mấy ai có thể giữ lời. Cái ôm nhau tạm biệt ngày học cuối cùng đó hóa ra lại là lời chia tay và chia tay mãi, không bao giờ ta gặp lại được cả lớp 12 năm ấy nữa , bạn bè ơi …

18 tuổi ơi, có bao giờ trở lại được nữa không? Có thể một lần nữa quay về lớp học nhỏ đầy kí ức buồn vui tuổi mới lớn ngày năm ấy cùng ba mươi mấy gương mặt thân quen cũ, mặc chiếc áo dài trắng cũ sờn, đạp xe mỗi sáng đến trường một lần nữa hay không? Muốn một lần cầm cái khăn , lau chiếc bảng đen vương bụi phấn trắng bay, đến cạnh bên ô cửa sổ rồi ngơ ngác nhìn bóng hình mà mình thinh thích nơi góc cuối hành lang , đến ngồi nơi hàng ghế rêu phong xanh xám bên gốc cây phượng già giữa sân trường vương nắng.

Mong lắm một lần được cùng lũ bạn đạp xe dưới ngày mưa nặng hạt, nghe bản nhạc thịnh hành ngày năm đó, cùng ăn vụng trái me chua, quả sấu dầm, cùng sợ sệt mỗi lần họp phụ huynh dù rằng mình học hành cũng không tệ. Ai cũng có thời thanh xuân với nhiều kỷ niệm đẹp, khó quên . Ta có một thời 18 tuổi đã qua, xa mãi. Ta bây giờ đã không còn là người của 18 tuổi ngày xưa nữa .

Ta của ngày hôm nay bận rộn, điên cuồng và quay quắt trong vòng xoay liên hồi của cuộc sống, có khi không có thời gian để gặp gỡ người bạn cũ. Những ký ức của một thời ta 18 tuổi rồi sẽ bị lớp bụi thời gian phủ mờ bởi những cuộc chia tay mà không bao giờ có ngày gặp lại.

Hãy quý trọng, nâng niu từng giây của thời tuổi trẻ, để sau này ta còn có nhiều điều nhắc lại về một thời 18 tuổi đã xa.

Khánh An

SHARE