Anh biết không? Thế gian này biết bao người vì tình yêu mà nguyện hy sinh tất cả? Bao nhiêu người nếm vị mật của tình yêu mà chưa từng trả giá. Và trong số họ, có tất thảy bao người khóc nghẹn vì niềm tin nát tan? Em không tin vào tình yêu khiến người ta thay đổi, em cũng không tin rằng sau mọi hiểu lầm, chúng ta có thể dễ dàng bình lặng được nữa. Nên nếu đã không còn niềm tin, mình dừng lại đi anh. Mình cất tình yêu bao năm mãnh liệt đi, mình cất đi viển vông và mơ mộng đi thôi, em mệt rồi. Mỏi rồi, em không đuổi theo mọi mong cầu nơi anh nữa.
Em biết mình rạch ròi được đâu là mù quáng, đâu là tin yêu?
Em biết điều gì là ngu muội và đâu mới là cuồng si?
Yêu một người hóa ra khó khăn đến vậy. Những tưởng em dành cho anh thanh xuân của một đời người, anh sẽ nâng niu em như mọi câu chuyện trong trang sách. Em gói những lãng mạn dư thừa và những đòi hỏi của mình lại, vì em nghĩ sự khô khan của anh cần được khỏa lấp. Em không mong đợi những đón đưa, những quà tặng, những hào hoa bóng bẩy như mọi cô gái khác.
Có lẽ nào sự giản đơn và thấu hiểu của em, đã trở thành một cái cớ để anh thấy an toàn?
Cuộc cãi vã đó, em gần như gào lên trong nước mắt: “Anh biết em phải chịu đựng thế nào không?”
Anh nhìn em khờ dại: “Chịu đựng? Là em chịu đựng anh?”
Chúng ta im lặng suốt quãng đường còn lại, và có lẽ đó cũng chính là khoảng không đẩy hai đứa ra xa. Em không muốn nói, anh rối vò suy nghĩ. Và chẳng ai nói với ai điều gì, cũng như những bước chân vì thế lạc dần khỏi nhau.
Anh mang em dịu dàng và viển vông về một tương lai trông đợi. Rồi những vun đắp cũng không cưỡng nổi những mầm mống ngấm ngầm.
Đã bao lần anh nhận ra trong cuộc nói chuyện trên xe, em ngồi sau anh câm lặng?
Đã bao lần anh thấy em nhún nhường, mà không, là em bất lực với quan điểm sai lệch từ cả hai?
Đã bao giờ anh nhìn nhận sự thay đổi nên đến từ cả hai chứ không phải đòi hỏi từ em?
Em đến với anh, một đứa con gái không màng vật chất, không suy tính thiệt hơn, hậu đậu, vụng về, ưa sự bao bọc.
Em đến với anh, cái gì cũng cảm thấy không ổn, chỉ có một trái tim là vẹn nguyên, một tình cảm là đằm thắm. Và một niềm tin rất nguyên sơ.
Hôm nay, em thấy tim mình buồn, nó trống hoang hoác trong lồng ngực. Chỉ là những lời nói trong lúc nóng giận, nhưng anh thì tin tưởng hoàn toàn là thật. Có phải từ đầu đến cuối, anh chưa hề hiểu em một chút nào không?
Em bỗng thấy trống rỗng. Em chỉ muốn mải miết đi thật xa, gạt hết những gì về anh. Đừng để niềm tin này của em thêm sứt mẻ. Em mông lung giữa nhớ anh, và việc tim em đau đớn từng ngày. Thứ em một mực khẳng định rằng em rất an tâm, lúc này lại manh nha rách toạc.
Em không tin vào tình yêu khiến người ta thay đổi, em cũng không tin rằng sau mọi hiểu lầm, chúng ta có thể dễ dàng bình lặng được nữa.
Nên nếu đã không còn niềm tin, mình dừng lại đi anh. Mình cất tình yêu bao năm mãnh liệt đi, mình cất đi viển vông và mơ mộng đi thôi, em mệt rồi. Mỏi rồi, em không đuổi theo mọi mong cầu nơi anh nữa.
Nguồn: Guu.vn