Không thể yêu, vậy mình thương thôi có được không?…

Ừ thì giữa cuộc đời này, đâu đó vẫn có những mối quan hệ vô hình chung không thể định nghĩa được, không thể gọi tên được… nhưng người ta không thể phủ nhận sự bền chặt và ngọt ngào của nó, thứ tình cảm đó nó như mưa dầm thấm lâu, len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc đời, đem đến cho người ta chút niềm tin, chút hy vọng, chút an ủi giữa cuộc sống đầy bất trắc này. Chúng ta không thể cùng nhau, nhưng chúng ta luôn biết ở một nơi nào đó vẫn có người nghĩ về mình, để những khoảnh khắc khó khăn, hay vô tình vấp ngã, nhìn về nơi ấy ta bớt thấy đơn côi và lẻ loi giữa đời… Chân thành với con tim, bạn sẽ được bình yên….

Không thể yêu, vậy mình thương thôi có được không?…

Thi thoảng em vẫn lục tìm lại hình ảnh của anh, trong góc nhỏ của điện thoại, anh vẫn ở đó mỉm cười như chưa từng xa cách… Ừ thì anh vẫn ở đó, em vẫn muốn nhìn lại ánh mắt ngày ấy khi anh nhìn em, biết rằng chẳng đủ yêu thương nhưng sao vẫn thấy ấm lòng cho một khoảnh khắc dù là mơ hồ nhất đã từng xảy ra trong đời…

Thi thoảng em vẫn rơi về phía anh, về thứ tình yêu muôn đời không thể chung lối, đường dài hun hút và mông lung, em không thấy anh, chỉ thấy chính mình chơi vơi vô định, kèm theo là nỗi nhớ miệt mài trôi mãi… Em biết tất cả bây giờ đều là vô nghĩa, thứ duy nhất em có thể dành cho anh cũng là thứ vô dụng, chẳng có con đường nào cho chúng ta, chẳng có thứ chìa khóa nào có thể mở nỗi cánh cửa đang đóng chặt trước mặt…

Không thể yêu, vậy mình thương thôi có được không?...

Biết nhau bao lâu, sao ta có thể chỉ yêu trong một khoảnh khắc, khoảnh khác em mở toang lòng mình nhìn thấy nỗi cô đơn của chúng ta, tự nhiên thấy thương mình và thương cả người bên cạnh. Chỉ là những nhắc nhở, rồi những tin nhắn đầu ngày cuối ngày, rồi những cuộc gọi xôn xao như chưa từng biết đến… tất cả cuốn vào nhau như một nỗi mong chờ bình yên nhất. Em chưa từng tin có thứ tình yêu như thế trên đời… cho đến khi gặp anh, thứ cuối cùng em gìn giữ được không phải là anh, không phải là tình yêu… mà chỉ là một chữ thương cuối cùng còn sót lại…

Yêu là muốn có được, yêu là phải cùng nhau… em bây giờ không còn điên cuồng phải có được anh như ngày đó, không phải vì không thể nên em cam tâm tình nguyện, nhưng vì thương, thương đến nỗi không thể thờ ơ được, tự trọng ư? tình yêu cũng cần phải có, nhưng thương thì không cần… bởi vì em chẳng còn trông mong một sự đáp trả, cũng không hy vọng người hiểu hết lòng này, với em thứ dành cho anh bây giờ không còn là say mê, không còn là đau đớn, không còn những toan tính giữ gìn… tất cả chỉ còn là hy vọng ta có thể thương người như tất cả những gì người đang có…

Không thể yêu, vậy mình thương thôi có được không?...

Người ta bảo chẳng có ai có thể cao thượng như thế, có chăng chỉ giả dối mà thôi…cũng không sao vì em hiểu những gì mình làm, có giả dối thì để làm gì khi mà giữa em và anh chỉ còn là mối quan hệ thăm hỏi. Án tù chung thân em tự nhốt mình vào, có thể một lúc nào đó em sẽ tự thoát ra được, điều đó thật tốt biết bao… nhưng đó là chuyện sau này, em không ép lòng mình phải trở nên lạnh lùng và sắt đá… bởi yêu thương và được yêu thương là hai phạm trù ấm áp nhất cuộc đời…

Ừ thì giữa cuộc đời này, đâu đó vẫn có những mối quan hệ vô hình chung không thể định nghĩa được, không thể gọi tên được… nhưng người ta không thể phủ nhận sự bền chặt và ngọt ngào của nó, thứ tình cảm đó nó như mưa dầm thấm lâu, len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc đời, đem đến cho người ta chút niềm tin, chút hy vọng, chút an ủi giữa cuộc sống đầy bất trắc này. Chúng ta không thể cùng nhau, nhưng chúng ta luôn biết ở một nơi nào đó vẫn có người nghĩ về mình, để những khoảnh khắc khó khăn, hay vô tình vấp ngã, nhìn về nơi ấy ta bớt thấy đơn côi và lẻ loi giữa đời… Chân thành với con tim, bạn sẽ được bình yên….

Nguồn: Guu.vn

SHARE