Có những mùa yêu thương mùa để nhớ mùa cho phép bản thân yếu mềm… Môi vẫn cười mà sao nước mắt cứ rơi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má loang xuống cổ.. có khi nghe rõ mồn một tiếng nấc ứ nghẹn nơi cuống họng… Ai rồi cũng khác, trưởng thành hơn, mạnh mẻ hơn, thành công hơn,… nhưng chẳng có độ tuổi nào để thôi nhớ nhung, để thôi buồn mỗi khi mùa về đổi gió chở những miền ký ức ùa về tuôn như mưa rào, từng mãng màu ký ức hiện lên rỏ nét như mới diễn ra đây thôi,… từng góc phố, con hẻm, từng chiếc lá, mây bay,.. cũng đủ làm đau trái tim yếu mềm…
Bước đi vội trên con phố nhỏ, những chiếc lá nằm gọn dưới bước chân nghe sột xoạt vui tai mà sao thấy chạnh lòng… Những chiếc lá cuộc tròn chao lượn trên không trung nó đưa mắt nhìn theo từng vòng uốn lượn điêu luyện của những vũ công không chuyên… đôi mắt long lanh rưng rưng như thể ly nước đầy quá sắp tràn cả ra,… Môi nó khẻ cười nụ cười rạng rỡ mà sao lại nhạt nhẽo và lạnh đến thế… Không gian như xoay chuyển bất giác mọi thứ ùa về ngập tràn trong trí nhớ của nó,… nhiều đến độ có thể nổ tung ra…
Phía xa xa hai bóng hình mờ nhạt hiện ra ngày một rõ nét…. Một đôi trai gái đang cầm tay nhau vừa đi vừa đùa giỡn, nụ cười luôn thường trực trên đôi môi,… tiếng nói chuyện không ngớt… Chàng trai bước ra từ khung cảnh mùa thu đẹp vựa như một chàng hoàng tử cao ráo lịch lãm… chàng là thế giới nhỏ nhỏ là căn nhà xinh xinh đủ để chứa cả vùng trời ước mơ hạnh phúc của cô gái… Nhìn nụ cười của cô ấy là biết cô ấy hạnh phúc biết chừng nào rồi…
Mùa thu mùa hoa sữa mùi hoa sữa nồng nặc ngào ngạt quện vào gió… chỉ cần hít một hơi thật sâu là cả thế giới nước hoa hoa sữa sẻ ngập tràn lồng ngực… đến độ có thể ngạt thở mà ngất lịm trong hương hoa… Cô gái đưa tay vờ hứng những cánh hoa mỏng manh đang thi nhau rơi… cánh hoa mỏng manh len qua kẻ tay rơi xuống tiếp đất nhẹ nhàng êm ái… Khung cảnh thật lãng mạn nên thơ biết bao….
Nó thấy mình trong khung cảnh ấy nhưng đã lâu lắm rồi đó chỉ là giấc mơ thôi,… tỉnh dậy mọi thứ đều vỡ vụn chỉ còn mùa thu và hoa sữa là ở lại bên nó để nhắc nó phải buồn mỗi khi thu về… Và thế là nó cho phép mình yếu đuối được òa lên khóc như một đứa trẻ…
Có thể nó có thể dấu cảm xúc của mình trước tất thảy mọi người nhưng với nó làm sao nó dấu được làm sao nó lẫn tránh được… giống như mùa thu kia… chẳng thể dấu nổi những chiếc lá vàng đang rơi rụng… những cánh hoa bay sau những cơn mưa giông bão….
Ai bảo vui là không được khóc… có những câu chuyện vui kể ra không phải để vui mà để khóc… để con người ta vỡ òa trong cảm xúc…
Theo Guu