Ngay cả khi bạn đang trong một mối quan hệ hay không, bạn cũng nên đọc câu chuyện này. Đây không phải câu chuyện về người thứ ba, mà là về tình nghĩa vợ chồng.Tối hôm đó, tôi lại về nhà muộn như mọi khi và thấy vợ tôi vẫn ngồi ở bếp, chờ để hâm nóng thức ăn cho tôi. Nhìn dáng vợ tất bật trong căn bếp nhỏ, tôi đã không kìm được lòng bèn nắm lấy bàn tay cô ấy, tôi hít một hơi thật dài, lấy hết dũng khí rồi nói với vợ mình rằng tôi muốn ly hôn.Vợ tôi vẫn điềm tĩnh ngồi xuống ghế, lấy cơm cho tôi. Ngay khi tôi cảm thấy mình không thể giữ im lặng được nữa, vợ tôi bất ngờ hỏi “Vì lý do gì?” Nhưng đột nhiên tôi lại không thể mở miệng trả lời câu hỏi của cô ấy. Và thế là vợ tôi nổi cơn thịnh nộ. Cô ấy ném đũa và hét vào mặt tôi “Anh không xứng đáng là một người đàn ông!”Đêm ấy, cả hai chúng tôi không ai nói với ai lời nào. Cô ấy vẫn ngủ ngon. Nhưng tôi biết cô ấy rất muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Chỉ là tôi không thể nói ra được cho cô ấy hiểu: trái tim tôi đã thuộc về Jane. Tôi không còn yêu thương vợ mình nữa. Tôi đã phản bội cô ấy!Đã đến nước này, tôi nghĩ chỉ có ly hôn mới giải quyết được tất cả. Tôi chẳng cần gì hết, tôi sẽ để lại cho vợ mình căn nhà, chiếc xe và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy toàn quyền quyết định với chúng, muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không mảy may quan tâm nữa. Người phụ nữ đã dành 10 năm cuộc đời mình cùng với tôi cuối cùng cũng trở thành người xa lạ mà thôi.Tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm lãng phí tình yêu, thời gian và sức lực của vợ mình nhưng tôi cũng yêu Jane sâu đậm. Có lẽ quyết định ly hôn là quyết định chính xác của tôi.Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục về nhà muộn. Vợ tôi để lại một tờ giấy nhắn trên bàn nhưng tôi chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm nữa. Một ngày với hàng núi công việc và Jane cũng đủ khiến tôi kiệt sức. Tôi đi ngủ ngay, chưa bao giờ tôi ngủ sâu đến như vậy. Phải chăng do tôi biết mình sắp được tự do?Buổi sáng thức dậy, vợ tôi hỏi tôi chưa đọc tờ giấy cô ấy để trên bàn à. Rồi không đợi tôi trả lời, cô ấy đã nói luôn các điều kiện ly hôn. Cô ấy chẳng cần gì từ tôi cả, thay vào đó cô ấy yêu cầu chúng tôi sẽ ở với nhau – giống – như – một – gia – đình trong vòng 1 tháng trước khi ly hôn. Lý do cô ấy đưa ra rất đơn giản: sắp tới con trai chúng tôi phải trải qua 1 kỳ thi, và vợ tôi không muốn việc bố mẹ chia tay ảnh hưởng tới tâm lý của con. Tôi chấp nhận điều kiện này của cô ấy.Tuy nhiên, cô ấy cũng nói rõ hơn về yêu cầu của mình. Vợ tôi muốn chúng tôi xưng hô như hồi mới cưới, tôi sẽ bế cô ấy rời giường mỗi sáng. Tôi nghĩ vợ mình đã phát điên rồi, nhưng dù sao nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp trước mắt cùng Jane, tôi cũng miễn cưỡng đồng ý những yêu cầu này.Tôi kể cho Jane về những điều kiện của vợ tôi. Cô ấy cười lớn và nghĩ điều đó thật vô nghĩa. “Mặc xác cô ta bày ra những mưu mẹo gì, cuối cùng anh vẫn ly dị cô ta mà, phải không?” Tôi không nói gì hết và chỉ cười cho qua.Vợ tôi và tôi đã không gần gũi nhau kể từ đêm tôi nói ra yêu cầu ly hôn đó. Vì thế vào buổi sáng đầu tiên tôi bế cô ra khỏi giường, cả hai đều cảm thấy hết sức gượng gạo. Con trai chúng tôi chạy theo phía sau, vừa vỗ tay vừa vui vẻ nói: “Cha đang bế mẹ kìa”. Những câu chữ ngây ngô của con khiến tôi có chút gì đó đau đớn. Từ giường trong phòng ngủ ra đến phòng khách, tôi đã bế vợ mình đi được 10m. Cô ấy nhắm mắt và nhẹ nhàng nói: “Đừng nói cho con biết về chuyện ly hôn.” Tôi thở dài, thấy như đổ vỡ một thứ gì đấy không thể gọi tên. Chúng tôi rời nhà đi làm. Cô ấy bắt xe bus còn tôi lái xe đến công ty.Sang đến ngày thứ hai, cả hai chúng tôi càng cảm thấy lúng túng hơn. Cô ấy gục đầu trên vai tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội từ tóc cô ấy, mùi nước hoa từ cổ áo sơ mi. Tôi nhận ra tôi không nhìn ngắm vợ mình quá lâu rồi. Tôi chợt thấy cô ấy đã không còn trẻ trung nữa. Tôi đếm được 5 nếp nhăn ở khóe mắt cô ấy, tóc trên đầu đã điểm sợi bạc. Cuộc hôn nhân này đã lấy đi của cô ấy nhiều quá. Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi mình đã làm gì với vợ mình thế này!Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy dậy, tôi thấy một xúc cảm lạ lạ dâng lên trong tâm trí mình. Người đang ở trong vòng tay tôi đây chính là người đã cùng tôi trải qua 10 năm cuộc đời. Ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra những cảm xúc đó đang lớn dần lên. Tôi không nói cho Jane biết chuyện này. Giờ đây, việc bế vợ tôi dậy vào mỗi sáng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Phải chăng mỗi ngày đều luyện tập khiến tôi khỏe mạnh hơn?Có những ngày vợ tôi mặc váy đi làm. Khi cô ấy đứng trước gương, xoay bên phải rồi xoay bên trái, cô ấy lại nói chiếc váy này đã rộng hơn 1 chút rồi. Tôi giật mình nhìn lại, vợ tôi đã gầy đi tự lúc nào, thì ra đó mới là lý do khiến tôi thấy việc bế vợ trở nên nhẹ nhàng hơn. Và vô tình, điều đó làm tôi có một chút đau lòng… Tôi vươn tay ra, định chạm vào cô ấy, thì đúng lúc này, con trai tôi xuất hiện và nói: “Cha, đến lúc bế mẹ ra ngoài rồi!”Với con trai chúng tôi, việc nhìn thấy cha mẹ bế nhau mỗi sáng đã trở thành một phần thú vị trong cuộc sống của nó. Vợ tôi vẫy con lại và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ đổi ý vào phút cuối. Thế rồi tôi nâng vợ tôi dậy, ôm cô ấy trong vòng tay của mình, đi từ phòng ngủ, qua phòng khách rồi ra đến mái hiên. Cánh tay cô ấy vòng qua cổ tôi thật dịu dàng và tự nhiên. Tôi ôm vợ mình thật chặt, giống như tôi làm thế với cô trong ngày cưới của chúng tôi.Cân nặng của cô ấy càng ngày càng giảm, điều đó khiến tôi rất buồn lòng. Vào ngày cuối cùng, khi bế cô ấy trong tay, tôi thấy từng bước đi của mình trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Con trai chúng tôi đã tới trường. Nhưng rồi tôi cũng phải thả cô ấy xuống. Tôi lái xe như điên đến khu chung cư cao cấp, vội vã lao ra khỏi xe mà quên không đóng cửa, tôi sợ chỉ cần chậm 1 giây cũng khiến tôi thay đổi quyết định của mình. Khi Jane mở cửa, tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Jane, tôi không muốn ly hôn nữa.”Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đặt tay lên trái tôi và hỏi: “Anh bị sốt à?” Tôi gạt tay Jane ra. “Xin lỗi, Jane.” Tôi nói: “Tôi sẽ không ly hôn.”Cuộc sống hôn nhân của tôi trở nên nhàm chán là vì vợ tôi và tôi không dành đủ thời gian cho những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi không còn yêu người kia. Giờ đây, tôi đã nhận ra kể từ khi tôi bế cô ấy trong lòng, bước vào ngôi nhà của chúng tôi trong ngày cưới, là tôi đã nguyện bế cô ấy suốt đời.Jane như bừng tỉnh, cô ấy tát tôi 1 cái rồi đóng sầm cửa lại và bắt đầu khóc nức nở. Tôi chẳng còn quan tâm gì nữa. Tôi lại vội vã lái xe quay trở về. Tôi ghé vào 1 tiệm hoa, mua tặng vợ tôi 1 bó hoa cô ấy thích nhất. Nhân viên bán hàng hỏi tôi muốn đề gì lên tấm thiệp. Tôi viết: “Hãy để anh được bế em rời khỏi giường mỗi sáng, kể từ đây đến khi cái chết chia cắt đôi ta.”Khi tôi về đến nhà với bó hoa trên tay, nụ cười trên môi, tôi chạy ào vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Vợ tôi nằm trên chiếc giường thân yêu đó, nhưng cô ấy đã chết! Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh ung thư hàng tháng trời, nhưng tôi lại quá bận rộn với Jane mà không để ý đến điều đó. Vợ tôi biết mình sẽ sớm ra đi nên cô ấy chấp nhận lời ly hôn nhưng vẫn muốn trong mắt con trai, tôi là một người chồng tuyệt vời và một người cha có trách nhiệm.Tôi đã không cứu vãn được cuộc hôn nhân này, theo một nghĩa khác. Đến lúc tôi nhận ra thì tất cả đã quá muộn. Tôi ước giá như mình đủ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc hôn nhân này. Tôi nhận ra vợ tôi đã hy sinh vì tôi và con trai nhiều như thế nào và tôi là một người chồng, người cha tệ đến đâu. Giá như tôi đủ tinh tế để chia sẻ những nhọc nhằn với vợ, yêu thương vợ nhiều hơn để không nghĩ đến việc ngoại tình và biết đâu căn bệnh của cô ấy có thể sẽ được chữa trị kịp thời. Nhưng tất cả đã quá muộn…Nếu bạn không chia sẻ câu chuyện buồn này, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với bạn cả.Nhưng nếu bạn chia sẻ nó, biết đâu sẽ có một cuộc hôn nhân khác được cứu vãn. Rất nhiều người không nhận ra họ đã ở gần thành công như thế nào ngay khi họ nghĩ đến việc bỏ cuộc.