Gửi anh, người đàn ông luôn buông tay khi em cần…

Ngày hôm nay, em vẫn nằm dài chờ tin nhắn, chờ người nói câu “xin lỗi, anh về muộn”, ” em ngủ chưa”, “anh nhớ em” nhưng màn hình im lìm không chút động cho đến khi em im lìm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà mi mắt còn vương giọt lệ nhòa.

Những ngày tháng này chông chênh quá, giá như đừng bao giờ có tháng này thì tốt nhỉ?

Ngày đầu tháng ấy anh có được tất cả từ em, ngày thứ hai của tháng ấy anh buông tay em một cách nhẹ nhàng.

” Người nhẹ nhàng đề nghị: Dừng lại nhé!. Em gật đầu đồng ý dù lòng còn yêu còn thương vô hạn”.

Em – người con gái dùng tất cả tình yêu chân thành nhất để yêu anh, bên anh và muốn được chung bước cùng anh mãi mãi. Em đã từng nghĩ anh không là người đầu tiên nhưng sẽ là người sau cuối nắm tay em đi hết con đường đầy chông gai phía trước.

Em – cô gái đã từng mơ mộng về một ngôi nhà nhỏ xinh xung quanh là vườn cây xanh rợp bóng mát, anh sẽ trồng cho riêng em một góc vườn với đầy hoa hồng, với hai bên lối đi là cát tường rực rỡ trổ bông. Anh đứng tỉa cây, nhìn em với lũ trẻ đùa vui mỉm cười hạnh phúc .

Em – đã từng nghĩ rằng sau này và mãi mãi về sau sẽ không bao giờ phải dùng đến cái bản đồ để dò dẫm đường đi. Vì đã có người từng nói với em rằng: với một đứa mù đường như em thì phải luôn luôn đi cùng anh hoặc có lạc ở đâu thì hãy đứng im đó gọi điện là anh sẽ tới ngay dù em ở bất kỳ ngõ ngách nhỏ nào anh cũng sẽ tìm được em.

Em – một nàng tiểu thư bướng bỉnh luôn làm ngược lại những gì anh nói, nhưng thật lòng em yêu anh nhiều lắm, luôn muốn thay đổi mình tốt hơn để phù hợp với anh, với mọi mối quan hệ xã giao của anh.

Đi bên anh, em luôn muốn mình chỉn chu, chững chạc nhất để anh không bao giờ phải thất vọng về người con gái đang sánh vai cùng mình.

người đàn ông

Nhưng… mọi thứ, mọi điều anh nói anh đã làm được bao nhiêu rồi mà anh đã vội vã buông tay em, để mình em cô đơn trong dòng người tấp nập đi trên phố này.

Ngày hôm nay, em bước qua con phố này vẫn đâu đó văng vẳng tiếng nói của anh và tiếng cười giòn tan của em.

Ngày hôm nay, em vẫn ghé quán quen này, vẫn kêu đồ ăn như mọi lần nhưng chỉ một thôi. Ngày hôm nay, em vẫn hòa mình vào tốp người đứng đợi mua vé xem phim nhưng người cho em khoác tay, người mua đồ cho em, người cho em gục đầu đâu?

Ngày hôm nay, em vẫn lạc trên chính con đường hàng ngày em đi, nhưng em biết gọi cho ai bây giờ khi mà số điện thoại ấy không còn thuộc về em nữa.

Ngày hôm nay, em vẫn nằm dài chờ tin nhắn, chờ người nói câu “xin lỗi, anh về muộn”, “em ngủ chưa”, “anh nhớ em” nhưng màn hình im lìm không chút động cho đến khi em im lìm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà mi mắt còn vương giọt lệ nhòa.

Anh – người đàn ông muốn nắm tay em rồi lại tự buông tay em, người đàn ông từng hứa không bao giờ để em buồn, càng không bao giờ rời xa em, người đàn ông hứa sẽ đi cùng em tới mọi nơi, cùng em nấu cơm, cùng em chuyện trò, cùng em đưa đón dạy con học, giờ anh thế nào rồi?

Liệu có lúc nào đó trong bộn bề cuộc sống, trong những cuộc vui sớm tối… bất chợt anh nhớ về em – người con gái đã từng yêu anh bằng tất cả tình yêu chân thành nhất,người con gái đã bao lần thổn thức khóc nấc từng tiếng trong đêm vì anh không?

Theo Thu Hằng/Guu.vn

 

SHARE