Biết đâu, trong đám thanh xuân ngoài kia, ta sẽ tìm thấy một nửa thật sự dành riêng cho mình…
Hà Nội mùa thu, thật dễ khiến người ta nổi hứng muốn hẹn hò. Một góc quán nhỏ, một vài giai điệu cũ trong những bản nhạc đã từng là ký ức về một người xa xôi trong dĩ vãng.
Có thể một lúc nào đó mới nhận ra, một bản nhạc rất tình cờ đôi khi lại trở thành thứ gắn bó mật thiết với những hồi ức về ai đó. Mà chỉ cần điệu nhạc ngân lên, từng nốt từng nốt đều khiến ta nhớ về họ. Mỗi lời ca là mỗi kỷ niệm khắc sâu.
Trong câu chuyện dài về một người nào đó, có tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng của những giọt nước mắt rơi hay những đêm dài miên man mộng mị… Vài ba câu chuyện lộn xộn, không đầu không cuối, chẳng vui cũng chẳng buồn. Tất cả chắp nối cho một buổi chiều cô đơn nhiều tâm sự.
Ừ thì, cô đơn đấy. Đã sao chứ?
Cô đơn là tự cho mình cái quyền làm mình đẹp. Thấy mình trong gương, váy hồng son đỏ sao mà đáng yêu thế. Ai biết được ngày trước đã từng có lúc bỏ mặc bản thân tàn tạ đến đáng thương, mắt thâm quầng trũng sâu và đôi môi chẳng mấy khi mỉm cười.
Cô đơn là tự cho mình cái quyền “kén cá chọn canh”. Thì có sao đâu chứ? Con gái đẹp nhất là khi chẳng thuộc về ai, cũng hấp dẫn nhất khi không bị gắn mác là người yêu hay bạn gái của một ai đó. Vậy thì tại sao phải khước từ một “quyền năng” kì diệu đến vậy chứ?
Người ta vẫn bảo rằng, mùa thu là mùa của tình yêu, là mùa của đôi lứa. Mùa thu là mùa của lãng mạn, thế nên cực thích hợp để hẹn hò. Thế nhưng, nếu bạn cũng nằm trong một nửa thế giới còn đang FA, sao không thử một lần hẹn hò với cô đơn?
Chiều nay, muốn một mình lang thang tới bờ hồ lộng gió. Có thể sẽ lại nhớ những lần tới đây với người ấy, nắm tay nhau đi dạo. Rồi nếu bị lạnh sẽ có người đưa áo khoác cho. Có thể sẽ tủi thân vì giờ đây chỉ có một mình, đến một bờ vai ở cạnh cũng chẳng còn. Có thể sẽ lạc lõng lắm! Có sao đâu, rồi cũng sẽ qua thôi.
Chiều nay, muốn một mình đi café. Chẳng còn những câu chuyện nhỏ to rộn ràng. Chẳng con ai nghe mình trút bầu tâm sự nặng trĩu mỗi khi buồn. Ngồi một mình cũng buồn đấy, cũng lẻ loi đấy, cô đơn đấy! Rồi biết đâu lại bị người khác nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, kì dị dành cho một đứa lúc-nào-cũng-chỉ-có-một-mình. Có sao đâu, rồi cũng sẽ quen thôi.
Cuộc đời thường có nhiều ngã rẽ bất ngờ. Có đi qua nông nổi bao nhiêu mới biết bản thân kiên cường tới nhường nào.
Hẹn hò với cô đơn, có gì đâu mà ngại.
Biết đâu, trong đám thanh xuân ngoài kia, ta sẽ tìm thấy một nửa thật sự dành riêng cho mình…
Nguồn: Guu.vn