Mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng… không phải là yêu, và em muốn hỏi anh rằng chúng ta là thế nào?
Đau, đau chứ! Tim tôi hẫng mất một nhịp, cảm thấy biết ơn cơn mưa bất chợt này vô cùng. Anh như chàng trai bước ra từ manga, một hình mẫu tôi vẫn ao ước từ lâu. Giọng nói trầm ấm, cử chỉ thanh tao, tôi loá mắt vì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng tìm được người trong mộng bấy lâu nay.
Khi cơn mưa dứt, cũng là lúc tôi hẹn được anh đi cafe. Chúng tôi hợp nhau đến lạ. Hai đứa cùng thích truyện tranh Nhật Bản, cùng uống nâu đá ít sữa, quan điểm về những chuyện xảy ra trong cuộc sống cũng tương tự nhau. Đôi khi tôi chỉ cần nói nửa câu đầu, anh đã có thể lắp ráp hoàn chỉnh nửa câu sau trùng với suy nghĩ của tôi không sai 1 chữ. Không ít lần hai đứa mua tặng nhau những cuốn sách y hệt. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được một người đàn ông hoàn hảo như vậy và luôn mong chúng tôi sẽ thành đôi. Tất nhiên tôi có cơ sở để hy vọng vào một mối quan hệ chính thức, tôi biết anh chưa có người yêu, cơ hội của tôi vẫn còn đó, chỉ cần tôi tiến lên 1 chút, 1 chút nữa…
Ngày tôi quyết định tỏ tình với anh, trời đổ mưa lớn. Ngồi trong quán cafe ấm áp đèn vàng trà thơm, tôi dùng hết dũng khí tích tụ bao năm qua để nói tôi rất thích anh, chúng ta rất hợp nhau, hãy yêu nhau nhé. Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời, tim tôi ngừng đập.
Anh nói “anh thương em như là em gái.”
Thôi nhé, chào những ngây ngô vụng dại của thuở ban đầu dưới cơn mưa rào năm ấy, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành lên thôi…
Nguồn: Guu.vn